Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

Cafe trưa Hà Lụi

 
Hôm nay buổi trưa, trời vẫn lạnh nhưng có nắng. 
Dân văn phòng túa ra đi ăn cơm, như những đàn bươm bướm. Xanh đỏ sặc sỡ, váy áo giày tây caravat bóng lộn sang trọng. Nguyễn Chí Thanh - phố cao ốc những quán cà phê. Con đường đắt nhất thế giới và là đại lộ quê nhất thế giới. Đại lộ quê với những con thiêu thân xanh đỏ đầy mãn nguyện hớn hở. Tôi ngồi đây nhìn thiên hạ trôi qua trôi qua. Như những đám bèo phù du. Tất cả rồi cũng sẽ trôi qua. Chúng ta rồi sẽ trôi qua, sau 50 năm nữa. Sẽ có những lứa thiêu thân khác, nhưng có thể sẽ khá hơn bây giờ. 
Đàn ông bước vào quán là gếch chân gọi ngay đánh giày. Ngày nào cũng đánh giày, ít nhất một lần, nếu không nói là hai lần. Mười ngàn đồng để mua lấy mười lăm phút cảm giác trọc phú. Ê mày, ê cu đâu, đánh cho sạch vào nhé, cẩn thận không làm xước của bố, bố đéo giả tiền lại còn phạt mày. Vâng vâng, đại ka yên tâm, gì chứ ông anh thì em phải đánh cẩn thận. Những lời nói ngọt nhạt ỡm ờ đưa đẩy đùa giỡn thô bỉ như rác rến xoáy vào tai tôi. Những âm thanh bẩn. Đàn bà vào quán í ới gọi cơm đĩa, ỏn ẻn nào là em không ăn thịt, chị cho nhiều rau tươi, nào là hồi này tao chỉ uống sữa mà sao vẫn mập chúng mày ạ, tuần sau chắc phải đi mua cái máy tập chạy về nhà cho bớt mỡ. Rẻ lắm có 30 triệu thôi. Eo ôi chị ơi để hôm nào em dắt chị lên trên phòng tập thể hình khách sạn XYZ, vừa bơi vừa tập thể dục lại có massage hút mỡ luôn, rẻ lắm có 1 triệu đồng/ngày. Úi giời ơi hôm nào mày dắt chị lên nhé, tiền không thành vấn đề. Cứ nhao nhao lên như thế. Nghe sặc mùi khoe tiền, như những con công đang cố gắng thi nhau xòe đuôi con nào đẹp hơn giàu hơn. Rồi sau khi ăn xong nam thanh nữ tú ngồi xúm lại uống cà phê hút thuốc lá cắn hạt dưa chửi sếp và nói xấu đồng nghiệp vắng mặt. Đến tối lại ăn mặc đẹp lượn ra Nhà Thờ Lớn uống trà đá đường năm ngàn một ly cắn hạt dưa. Mẹ kiếp thú chơi của bọn đú đởn Hà Lội. Ở quê anh trà đá là cái thứ người ta cho không. Muốn sành điệu thì vào cà phê máy lạnh Windows, vào kem Bạch Đằng, chơi hai trăm ngàn một ly thằng hầu cúi gập người bên cạnh cho nó xứng đáng là chơi. Uống xong lại bo cho hai mươi ngàn. 
Tôi cười khẩy cái thú ăn chơi của bọn đú. Đôi lúc tôi cũng thích những cô gái, nhưng là những cô ngồi một mình lặng lẽ trong đám đông, đeo kính trắng, mảnh mai tóc ngắn đầy cá tính và không nói gì nhiều. Tôi có thể ngồi trong góc quán và ngắm cô ấy hàng giờ, chơi trò đoán tính cách và suy nghĩ. Chỉ thế thôi. Còn cái đàn bướm bướm đực cái kia... Mẹ kiếp chúng. Nói nhiều, phô trương và hôi thối bên dưới vẻ hào nhoáng, kể cả theo nghĩa bóng và nghĩa đen. Nhiều đứa đã đến với tôi, không đáng để nhớ, và giờ đây tôi ngồi đánh số cho chúng, như những con lợn cái. Chúng không đáng để có một cái tên với tôi...
.........
 Tôi đứng lên đi về. Xong buổi cà phê trưa. Các con bướm thiêu thân xanh đỏ cùng các con lợn đực giày bóng lộn cũng đã xong màn tinh tướng buổi trưa, quay về sở làm. Ngày mai, tôi lại ra đây và lại gặp chúng nó. Tôi có thể thuộc lòng mặt chúng và kiểu nói chuyện của từng đứa. Vẫn chỉ là như thế, không có gì bất ngờ. Cuộc đời buồn chán nhất khi mọi sự cứ đều đều đều đều. Ngày mai, có thể tôi sẽ đổi sang một cái quán nào khác, và lại tiếp tục khảo sát những đứa ở đấy. Không hy vọng gì chúng khác, phần lớn vẫn là như thế, cả cái Hà Lội này. Nhưng ít ra, tôi còn có thể nhìn thấy một đường phố khác, một khung cảnh khác. Chỉ là tạm thời. Chủ yếu vẫn là như thế. Không có hy vọng gì. Không còn hy vọng gì cả. Tất cả chúng ta đều dần mủn nát và hôi thối đi, bởi những lối mòn và thói quen. 
Nhưng đôi khi bạn nên trồng cây chuối để nhìn cuộc sống theo một cách ngược lại. Trong khi chưa thể thoát ra.
Trích "Những con số buồn tởm" - Trelangblogspotcom.blogspot.com.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét