Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

5 "liều thuốc" giải tỏa cơn khát "Khát Vọng Việt"

03/01/14 10:43
(GDVN) - Bài viết của Giám đốc Viện Quản lý VN nêu ra 5 nhóm năng lực quan trọng trong thế kỷ 21 cho lực lượng trẻ Việt Nam vận dụng và học tập.
Hòa nhập chứ không hòa tan. Để khẳng định vị thế của mình và biến ước mơ “Khát Vọng Việt" trở thành hiện thực không còn là cơn khát, thế hệ trẻ cần hiểu và tin tưởng vào những giá trị văn hóa Việt. Cái thứ hai, không kém phần quan trọng đó là học tập và tích hợp những nét hay, đặc biệt của nước ngoài cùng với những điểm mạnh của chúng ta. 
Gửi bài viết đến báo điện tử Giáo Dục Việt Nam, ông Vũ Tuấn Anh - Giám đốc Viện Quản lý Việt Nam nêu ra 5 nhóm năng lực quan trọng trong thế kỷ 21 cho lực lượng lao động trẻ Việt Nam vận dụng và học tập.
Các năng lực này ra đời trong hoàn cảnh công nghệ và cuộc sống thay đổi rất nhiều. Ví dụ năng lực kết nối trở nên quan trọng khi chúng ta sử dụng Facebook hoặc Linkedin hàng ngày. Các năng lực hiện đại này  đòi hỏi mỗi cá nhân cần phải tổng hợp và sử dụng các khung năng lực cổ điển như làm việc nhóm, sáng tạo, tư duy phản biện...
Năm nhóm năng lực quan trọng trong thế kỷ 21 cho lực lượng lao động trẻ Việt Nam vận dụng và học tập.

1. Năng lực thông tin
Các rào cản trong tiếp nhận thông tin tác giả trình bày tại ngày hội Khát Vọng Việt 2013 là một phần nhỏ trong năng lực thông tin. Năng lực thông tin bao gồm nhiều những năng lực căn bản khác như năng lực tư duy phản biện khi tiếp nhận thông tin trong cuộc sống, năng lực tư duy hệ thống để tự tìm ra những mảng ghép thông tin còn thiếu của vấn đề, tư duy sáng tạo để phát triển thông tin đang có. 
Năng lực thông tin bao gồm làm thế nào để tiếp nhận thông tin, làm thế nào để tìm nguồn thông tin hiệu quả và chính xác, làm thế nào để lưu giữ thông tin, làm thế nào xử lý thông tin và tạo ra giá trị gia tăng. Các mô hình kinh doanh trong thế kỷ 21 thành công có rất nhiều mô hình dựa trên gia tăng giá trị của thông tin. 
Các bạn trẻ Việt Nam trên thực tế thể hiện rất nhiều vấn đề về năng lực thông tin.
Hiện tượng các bạn trẻ Việt Nam chỉ đưa các thông tin về món ăn, quần áo, điện thoại... cho thấy có nhiều sự kiện trong cuộc sống đang báo động năng lực thông tin rất kém của thế hệ trẻ Việt Nam. 
2. Năng lực kết nối
Tác giả có hai tài khoản trên Linkedin kết nối tới hơn 12.000 chuyên viên và lãnh đạo trên toàn thế giới. Tài khoản Facebook có kết nối tới hơn 700 cá nhân. Tài khoản trên Anphabe mạng xã hội chuyên nghiệp Việt Nam khoảng 1.000 kết nối. Như vậy tổng số kết nối vào khoảng 14.000 cá nhân. Đây là một con số khổng lồ, nếu như chúng ta không có các công nghệ và mạng xã hội. 
Năng lực kết nối phản ánh một cá nhân có thể duy trì và xác định vị trí của mình trong hàng ngàn kết nối ngoài đời cũng như trên mạng xã hội.
Kết nối tới nhanh nhưng duy trì kết nối hiệu quả không phải đơn giản. Nói một cách khác, chúng ta rất dễ dàng kết nối nhưng có tạo ra những câu chuyện hay giá trị gia tăng thì đó là một vấn đề khác và khó hơn nhiều. 
Năng lực kết nối cần rất nhiều những năng lực cổ điển khác như giao tiếp, đắc nhân tâm, hiểu về bản thân... Năng lực kết nối bao gồm làm thế nào xác định các đối tượng kết nối, những giá trị gì chúng ta tạo ra cho hệ thống kết nối, làm thế nào để khai thác và tạo ra giá trị cho bản thân và cộng đồng kết nối của chúng ta. 
3. Năng lực lãnh đạo bản thân
"Tu thân, tề gia, trị quốc bình thiên hạ", câu nói của triết học châu Á hoàn toàn đúng cho những gì đang xảy ra tại văn hóa phương Tây. Các giá trị của các nền văn hóa khác nhau đều có những nét tương đồng đáng kinh ngạc. Môi trường xã hội và kinh tế tại Việt Nam và trên thế giới đang biến đổi nhanh chóng. 
Các quy tắc của ngày hôm qua không còn đúng, tuy nhiên quy tắc mới chưa hình thành. Mỗi cá nhân trong xã hội cần tự lãnh đạo bản thân trước những biến động bên ngoài. Tự lãnh đạo bản thân để vượt qua những khó khăn và thách thức thậm chí trong những trường hợp  tuyệt vọng hay khủng hoảng. Năng lực tự lãnh đạo bản thân tổng hợp từ nhiều năng lực như thấu hiểu bản thân, tư duy hệ thống, năng lực lắng nghe... 
Năng lực tự lãnh đạo bản thân có thể hiểu theo những khía cạnh như sau : làm thế nào thấu hiểu bản thân, làm thế nào xác định được giá trị  mang lại cho xã hội và bên ngoài, phát triển những điểm mạnh và hạn chế điểm yếu nhằm phù hợp với thế giới bên ngoài...
4. Năng lực học và tự học
Tất cả những cá nhân thành công trong xã hội đều có năng lực học và tự học. Học và tự học là năng lượng cho quá trình lãnh đạo bản thân. Chúng ta chẳng thể nào hoàn thiện nếu như chúng ta không rút tỉa những điều khiếm khuyết qua quan sát và chiêm nghiệm thế giới bên ngoài. 
Năng lực học và tự học thể hiện qua cá nhân biết mình thiếu những cái gì, niềm tin rằng những cái học sẽ đem lại giá trị lâu dài mặc dù giá trị trước mắt không có nhiều hoặc không có,  có nghị lực để vượt qua những thác thức và trở ngại tầm thường trong cuộc sống cho học và tự học, nắm được những phương pháp học và tự học hiệu quả cho bản thân. 
5. Năng lực xã hội 
Năng lực cuối cùng trong thế kỷ 21 đó là năng lực cống hiến xã hội. Có lẽ nhiều bạn trẻ sẽ thắc mắc và hỏi câu hỏi làm thế nào để cống hiến cho xã hội. Có rất nhiều mức độ để một cá nhân thể hiện năng lực xã hội trong cuộc sống. 
Cấp độ một đó là các bạn bầy tỏ ủng hộ cho những hành động vì xã hội. Cấp độ hai các bạn thực hiện các hành động đó. Cấp độ ba các bạn thúc đẩy những bạn bè và những người xung quanh thực hiện hành động như bạn. Cấp độ bốn đó là các bạn sẵn sàng phản ứng những người có hành vi vi phạm lợi ích của xã hội. Cấp độ năm khi các bạn tự đưa ra những hành động và chương trình nhằm tạo ra giá trị cho xã hội.  
Tạo ra giá trị xã hội rất đơn giản như các bạn nhận được tin hôi bia và gửi thông tin tới những người bạn của mình cùng với những lời phê phán. Chúng ta có thể thấy giá trị của cấp độ một khi các xe chở hàng bị lật nhưng cảnh hôi đồ không còn xẩy ra. Khi cùng nhau chúng ta có thể tạo ra những điều tốt cho xã hội.  
Năng lực xã hội trong bạn trẻ Việt Nam còn rất thiếu khi những chương trình thiện nguyện ít có người tham gia. Một cách đơn giản, chúng ta còn quá thờ ơ với những gì xảy ra xung quanh bản thân khi chúng ta quá bận tâm với những ước mơ vật chất của bản thân mình. Hãy thực hiện một hành động tốt, hãy nói những lời tốt, hãy thúc đẩy những thói quen tốt đó là cách đơn giản nhất tạo ra giá trị cho xã hội. 
5 năng lực trên có những mối quan hệ mật thiết nhằm giúp một cá nhân thành công trong cuộc sống và hiện thực hóa “Khát Vọng Việt" của chính mình. Đầu tiên hành trình bắt đầu bằng tự lãnh đạo để xem bản thân cần phát triển như thế nào. Tiếp theo là tìm tòi, hấp thụ thông tin nhằm bù đắp những điều còn thiếu trong bản thân. Trong quá trình tìm kiếm thông tin là quá trình kết nối những người có thể học được từ họ. 
Quan trọng  hơn, kết nối những người cùng chí hướng và tần số khát vọng thành công để cộng hưởng. Tiếp theo là quá trình học và tự học từ thông tin cùng hệ thống kết nối. Cuối cùng mỗi cá nhân thực hiện khát vọng để tạo ra giá trị cho bản thân và xã hội.
Tất cả 5 năng lực được gắn kết và phát triển thúc đẩy nhau tương sinh và cộng hưởng tạo giá trị cho bản thân chủ thể. Cá nhân thành công trong thế kỷ 21 chính là người hiểu và vận dụng được 5 năng lực trên trong cuộc sống./.

Những ý tưởng khác lạ mới có thể thay đổi thế giới

TS Lê Viết Quốc
SGTT.VN - Tạp chí New York Times vừa qua đã đăng trên trang nhất nghiên cứu của nhóm các nhà khoa học thuộc Google, trong đó có TS Lê Viết Quốc về trí tuệ nhân tạo trên 16.000 máy tính để nhận diện vật thể. Nghiên cứu này đã được thảo luận rất nhiều trên các kênh BBC, NPR, MSNBC… và trở thành một trong những công nghệ mang tính đột phá trong năm 2013.
Sinh năm 1982 trong ngôi làng nhỏ ở Hương Thuỷ – Huế, chàng trai trẻ đã có những bước đi khá ngoạn mục trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo ở đại học Stanford. Anh hiện đang làm việc cùng với những chuyên gia hàng đầu cùng lĩnh vực ở Google và mới trở thành giáo sư đại học Carnegie Mellon University (CMU), một ngôi trường danh tiếng khác của Mỹ.
Điểm khác biệt nào từ thời đi học giúp anh có những tố chất cần thiết của một nhà khoa học?
Ngày nhỏ tôi học rất bình thường, chỉ có một đam mê lớn nhất là đọc sách. Nhà bác tôi có rất nhiều sách thú vị, tôi mê nhất là những cuốn sách về lịch sử của Việt Nam và thế giới, nó giúp tôi thay đổi rất nhiều khi đọc được những suy nghĩ của người khác và những đổi thay của thế giới qua các thời kỳ khác nhau. Tôi nhớ mãi năm lớp 7, tình cờ tìm thấy trong tủ sách của bố một cuốn sách thật khác lạ, viết về người đầu tiên đặt chân lên mặt trăng. Nhìn lên mặt trăng rất xa xôi tưởng như không bao giờ tới được, tôi bỗng nảy sinh ước mơ... Tôi nhận thấy khoa học có một sức mạnh, có thể làm được những điều vĩ đại. Từ đó, tôi tìm đọc sách về không gian, các cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật thế giới, và tình yêu toán học, vật lý học, công nghệ thông tin cũng bắt đầu phát triển từ đó.
Một chuyện vui khác là cuốn truyện tranh Đôremon, một robot đến từ tương lai giúp đỡ con người trong cuộc sống hiện tại. Sau khi tìm hiểu thêm, tôi nhận thấy để tạo ra con robot là một quá trình công phu, nhưng quan trọng nhất là đòi hỏi trí thông minh. Từ đó tôi đã đặt câu hỏi về lĩnh vực sau này được gọi là trí tuệ nhân tạo. Đây cũng là một chiếc cầu nối may mắn. Vô tình sau này lại được nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo.
Cơ duyên khiến một cậu “học sinh bình thường” như anh có được học bổng du học ở Úc, làm nghiên cứu ở Đức, và có công trình nghiên cứu được công bố trong tạp chí khoa học chuyên ngành quốc tế?
Cơ duyên lớn nhất với tôi chính là được học và làm việc với thầy Alex Smola thời còn là sinh viên ở Úc. Alex là một trong những chuyên gia hàng đầu ở Úc và thế giới về mảng trí tuệ nhân tạo. Khi phỏng vấn tôi, ấn tượng mạnh nhất với thầy là một người trẻ có niềm đam mê. Người giỏi thầy đã gặp nhiều, vì trình độ giáo dục của người ta rất cao, nhưng quan trọng nhất với thầy là lòng đam mê. Ở nước ngoài, người ta rất chú tâm đến lòng đam mê của mình vào một lĩnh vực nào đó. Vì theo họ, dù không quá giỏi nhưng nếu đam mê cũng cố gắng thành người giỏi, và không bỏ cuộc giữa chừng. Còn nếu thiếu đam mê sẽ thấy mệt mỏi lắm, không phát triển được.
Sau thời gian nghiên cứu, chính thầy đã giới thiệu tôi qua Đức. Thầy luôn coi tôi như bạn, cho tôi niềm tin rằng tôi có thể làm được điều tốt, dù mất nhiều thời gian. Thầy cho tôi kiến thức, giúp tôi hiện thực hoá ước mơ.
Nhưng anh đã bị từ chối khi nộp những bài báo đầu tiên cho Stanford? Làm thế nào anh chinh phục một lĩnh vực còn quá mới để hoàn thành luận án tiến sĩ ở Stanford và trở thành một trong những giáo sư thuộc thế hệ 8X đầu tiên của Việt Nam ở Mỹ?
Thực sự đó là niềm vui quá bất ngờ. Làm việc trong môi trường rất nhiều người giỏi giúp tôi học được rất nhiều. Ở Stanford, tôi được tiếp thu ý tưởng làm những nghiên cứu táo bạo, dù có thể là mạo hiểm. Kết hợp với đam mê thời trẻ, tôi quyết định tập trung nghiên cứu về mạng neuron để mô phỏng bộ não con người. Thời điểm đó nhận định chung của nhiều người trong ngành, là nghiên cứu về mạng neuron rất mạo hiểm và dễ bị từ chối vì không thời thượng. Nhưng nghĩ làm cái gì mình thích và tốt cho ngành, nên tôi vẫn quyết tâm theo đuổi. Ban đầu nộp bài, người ta nghi ngờ lắm. Sau ba năm gian khổ, những nghiên cứu của chúng tôi từ từ được chấp nhận. Những kết quả đó đã gây ấn tượng mạnh với Google.
Được Google mời cộng tác cùng nhóm với GS Andrew Ng. dường như đã giúp anh thoát khỏi những giới hạn, để nghĩ lớn hơn?
Tôi rất ấn tượng với môi trường làm việc và kỹ sư ở Google. Là những nhà khoa học, kỹ sư hàng đầu, nhưng họ rất bình dị, khiêm tốn, và trân trọng những người xung quanh. Khi tôi đưa ra ý tưởng, họ đều muốn giúp mình, phát triển để hoàn thiện ý tưởng của mình.
Quá trình làm việc ở Stanford và Google cho tôi tầm nhìn xa và lớn hơn. Khi tôi mang nghiên cứu của mình từ Stanford đến Google, và dùng 16.000 máy tính để chạy chương trình mô phỏng một phần nhỏ trong não người, đã tạo ra những kết quả đột phá trong lĩnh vực nhận diện hình ảnh, giọng nói, ngôn ngữ… Nghiên cứu này đã và đang làm thay đổi diện mạo của trí tuệ nhân tạo. Những việc tôi làm ở Stanford chỉ ở quy mô nhỏ, dạy cho máy khi đưa khoảng 10.000 dữ liệu, nói chung là rất nhỏ so với hình ảnh mà một em bé nhận được khi học. Vì thế dù có kết quả ấn tượng, vẫn còn nhiều giới hạn về độ chính xác. Những nghiên cứu tiếp theo trên thế giới tập trung việc làm sao phát triển những nghiên cứu của chúng tôi ở Stanford, để tạo ra những thuật toán mới và thông mình hơn.
Muốn làm cái gì to tát đôi khi phải nghĩ khác một chút, chấp nhận mạo hiểm. Hãy đi và phát triển con đường cho chính mình.
Tôi nghĩ một trong những giới hạn của thuật toán hiện tại là chưa đủ tài nguyên. Sự thông minh của thuật toán có liên quan nhiều đến số dữ liệu chúng ta cung cấp và tài nguyên máy tính. Theo tôi thì phải dùng tài nguyên gấp trăm, gấp ngàn lần để có thể có bước tiến nhảy vọt về chất lượng. Với nhiều người trong ngành, ý tưởng đó khá điên rồ và đi ngược lại trào lưu chung, nhưng may mắn là ở Mỹ, người ta trân trọng những ý tưởng “điên rồ” và xem những ý tưởng “điên rồ” mới có thể thay đổi thế giới. Những suy nghĩ của tôi có được môi trường phát triển khi có cơ hội cộng tác ở Google, và tiếp xúc với nguồn tài nguyên khổng lồ. Ý tưởng khá điên rồ này đã dẫn đến kết quả bất ngờ. Một trong những kết quả nghiên cứu quan trọng nhất được giới thiệu trên trang nhất của New York Times là “Bao nhiêu máy tính để nhận biết một con mèo? 16.000”. Nhóm nghiên cứu của tôi đã tạo ra một trong những mạng thần kinh lớn nhất bằng cách nối 16.000 bộ vi xử lý máy tính với nhau bằng 1 tỉ kết nối. Thuật toán này có thể nhận diện những vật thể phổ biến trên YouTube như người, vật nuôi, xe cộ… với độ chính xác cao. Nghiên cứu này dẫn đến sự phát triển quan trọng trong nhiều lĩnh vực như chế tạo những chiếc máy có khả năng nhận thức, quan sát, máy hiểu tiếng nói, hay các bộ máy chuyển ngữ, dịch thuật… Kết quả quá ấn tượng đến nỗi mỗi công ty ở thung lũng Silicon đều muốn tạo ra một nhóm để phát triển những nghiên cứu này. Nghiên cứu gần đây của tôi về chuyển ngữ bằng không gian vector cũng mang nhiều điểm khác biệt với trào lưu chung của ngành.
Điều tôi vui nhất là đã trở thành một trong những người góp công cho mảng này. Từ chỗ bị người ta từ chối (năm 2007), sáu năm sau đã trở thành ngành mũi nhọn nhất. Lỗ Tấn từng nói, vốn dĩ trên thế giới này làm gì có đường, người ta đi mãi thành đường thôi. Muốn làm cái gì to tát đôi khi phải nghĩ khác một chút, chấp nhận mạo hiểm. Hãy đi và phát triển con đường cho chính mình.
Sống trong môi trường học thuật phương Tây, anh đánh giá cao nhất điều gì?
Ở Việt Nam, người giỏi không thiếu, tôi không giỏi lắm đâu, may mắn được học bổng, được tiếp xúc với môi trường nghiên cứu quá hiện đại. Chính vì thế luôn nghĩ mình phải phấn đấu. Tôi được học phải tự khám phá ra chính mình, khám phá đam mê của bản thân, thiếu thì tìm tòi học hỏi. Tôi cũng được học phải biết tôn trọng ý kiến của người khác, sai đúng chỉ là tương đối, và phải có khả năng độc lập để không đi theo đám đông.
Tôi đánh giá cao cách họ dạy mình để trình bày một vấn đề. Những buổi thuyết trình, nói chuyện với đồng nghiệp, sinh viên cũng giúp tôi khả năng dùng ngôn ngữ để nói chuyện với người khác, hiểu biết nhiều hơn về ngành của mình, biết chuyển giao cho người khác hiểu về ngành mình. Nghiên cứu có cái hay riêng, đặt ra những thách thức lớn đòi hỏi mình phải sáng tạo, đọc nhiều của người khác, biết thảo luận, biết nói chuyện, giúp mình hoàn thiện kỹ năng sống của bản thân.
Tôi cũng được học về cách làm việc chăm chỉ và vì giá trị mình hướng tới. Những gì mình làm đổ mồ hôi nước mắt mà đạt được, nó ngọt ngào lắm!
Và điều đó đã giúp anh hiểu hơn về giá trị của người khác?
Nhờ công việc gặp gỡ nhiều người, học ở họ, tôi thấy rõ hơn giá trị mà họ theo đuổi, thấy đằng sau mỗi con người bình dị là sự vĩ đại. Và mình trân trọng những giá trị mà những người xung quanh mang lại cho mình.
Là một giáo sư còn rất trẻ, anh coi trọng điều gì nhất để truyền cảm hứng cho sinh viên?
Theo tôi có hai cách dạy: thứ nhất là nhìn con người giống như một thùng nước và tìm mọi cách đổ đầy; thứ hai là nhìn người ta như ngọn đuốc, làm sao cho họ toả sáng. Tôi muốn thắp sáng cho họ để họ tự tìm đường đi. Đổ nước đầy thùng không cần thiết, có những thứ mình học thời đại học nay không còn nhớ nữa. Quan trọng là cái mình học phát triển được khi gặp vấn đề, giúp mình tìm ra cách giải quyết. Tạo niềm hứng thú và để người ta tự tìm ra những ngõ ngách mà người ta chưa biết. Xã hội luôn thay đổi, cái mà mình dạy hôm nay mười năm nữa sẽ lạc hậu, hãy làm thế nào để 30 năm, 50 năm nữa vẫn còn đóng góp được một phần nhờ kiến thức, phần kia là phải thắp lửa.
Tiếp theo là phải cảm thông. Làm cho người ta tiếp thu nhanh liên quan đến vấn đề cảm thông. Phải biết học trò mình biết và chưa biết cái gì, phải đặt mình vào vị trí của họ để truyền đạt kiến thức cần thiết. Cách học nhanh nhất là học qua ví dụ. Ví dụ càng nối liền trải nghiệm con người càng muốn nghe.
Anh nghĩ gì khi nhiều người lo lắng robot thông minh quá sẽ thay thế con người?
Không nên sợ. Ngày xưa từng có những người rất sợ máy cày, có người từng đập máy dệt khi máy dệt thay thế khung cửi. Máy móc sẽ thay thế từ từ để con người làm việc khác quan trọng hơn như dạy học, chữa bệnh, sáng tạo… những việc hoàn toàn nhân văn. Lý do thứ hai không nên sợ là khoảng cách từ robot đến con người còn xa xôi lắm.
Anh có mong muốn đóng góp sức mình cho việc giảng dạy và nghiên cứu tại Việt Nam?
Có hiểu biết đôi chút về ngành, mỗi lần về thăm gia đình, tôi cũng muốn có cơ hội giúp cho các bạn trẻ. Tiếc là chưa liên hệ được với ai để có cơ hội gặp gỡ và nói chuyện với các bạn.
Nghiên cứu khoa học trong nhiều môi trường khác nhau nơi xứ người, có bao giờ anh cảm thấy cô đơn? Làm thế nào để anh vượt qua những cơn tuyệt vọng?
Có hai cách dạy: thứ nhất là nhìn con người giống như một thùng nước và tìm mọi cách đổ đầy; thứ hai là nhìn người ta như ngọn đuốc, làm sao cho họ toả sáng.
Mỗi lần về thăm, thấy ba mẹ một già đi, tóc bạc nhiều hơn. Cuộc đời nghiên cứu mà không được ở bên cạnh người thân cũng xót xa lắm. Hồi sống ở một thị trấn nhỏ phía nam nước Đức, nơi chỉ có duy nhất mình là người Việt, tôi nhớ mãi một Noel trời tuyết, thèm đứt ruột một tô phở, thấy cô đơn kinh khủng. Nhưng tôi chưa bao giờ tuyệt vọng. Ngay cả những khi nộp bài báo bị từ chối, tôi vẫn có niềm tin.
Nghiên cứu khoa học là công việc cô đơn lắm vì phải độc lập, đôi khi cũng chùn chân. Nhìn lại quá trình vừa qua cũng nhiều gian nan. Ngày xưa khi tôi còn nhỏ, ba mẹ chỉ ước mơ nuôi con khôn lớn thành người, và cũng không hình dung con mình có thể đi như thế trên con đường khoa học. Thời còn nhỏ ở quê không có điện, không có tivi, mưa bão phải chong đèn học… Cứ nghĩ đến nước mắt ba mẹ mỗi lần đưa tiễn là tôi lại vừa buồn, vừa như được tiếp thêm sức mạnh.
Nhờ những gian khó đó mà tôi biết mình muốn gì và đam mê gì. Cũng như bức tường sinh ra để thử thách mọi người, và những người không có đam mê thì sẽ không cố gắng để vượt qua.
Suốt ngày đối mặt với con số có làm cho tâm hồn anh khô cằn đi?
(Cười hạnh phúc) Người Huế sinh ra đã lãng mạn. Không lãng mạn sao được khi sống ở một xứ nhiều mưa và cảnh vật nên thơ như thế. Để thư giãn, tôi thường đọc sách, nghe nhạc, xem phim, đá bóng và chụp ảnh.
Điều gì đã giúp anh có nội lực để đi đến cùng với ước mơ?
Tôi thường tự hỏi cái gì đem đến cho tôi nhiều hạnh phúc nhất và làm theo điều đó. Thông thường hạnh phúc với tôi là đem lại giá trị cho xã hội, làm được nhiều điều tốt cho mọi người.
thực hiện: Kim Yến
chân dung hội hoạ: Hoàng Tường
 http://sgtt.vn/Loi-song/186575/Nhung-y-tuong-khac-la-moi-co-the-thay-doi-the-gioi.html

Thứ Sáu, 3 tháng 1, 2014

Đại Việt (2)


4 Tháng Giêng 2014 lúc 8:21
 Nhà nước Đại Việt(nhà nước phong kiến Việt Nam) bắt đầu từ năm 938 Ngô Quyền đánh tan quân NamHán, xưng nền độc lập và lên ngôi Hoàng đế và đến năm 1945, vua Bảo Đại thoáivị chấm dứt chế độ phong kiến ở Việt Nam là vừa trọn 1.000 năm.

Trong 1.000 nămtồn tại của mình, thời gian nước Đại Việt thái bình không có binh đao khói lửachỉ khoảng non nửa, 400 năm: Nhà Lý khoảng 150 năm, Nhà Trần khoảng 80 năm, nhàLê khoảng 50 năm, nhà Nguyễn khoảng 55 năm và thời Pháp thuộc khoảng 60 năm. Trong tổng số hơn600 năm Đại Việt loạn lạc binh đao khói lửa trong 7 lần phương Bắc xâm lược cómột lần bị mất nước 20 năm và lần cuối bị phương Tây xâm lược mất nước 80 năm,  ngoài thời gian chiến tranh chống sự quấy phácủa quân Chiêm Thành và chiến tranh xâm thực đất Chiêm và Xiêm thì còn lại chủyếu là nội chiến do các thế lực tranh giành quyền lực và các cuộc nổi dậy củanông dân. Các lần phương Bắc kéo quân sang xâm lược và quân Chiêm Thành vàocướp phá đều xuất phát từ nguyên nhân nội bộ, vua tôi lục đục, quần thần chiabè đánh nhau tranh hùng xưng bá mà ra.

Xét theo tiến trình lịch sử thì triều Lý có tỷ lệ thời bình cao hơn cả, tỷ lệ này thấp dần, Nhà Lê, từ Lê sơ qua nhà Mạc rồi Lê Trung hưng với hơn 420 năm chỉ có 50 năm đầu là thái bình, hơn 3,5 thế kỷ loạn lạc, nội chiến và ly tán kết thúc bới cuộc nội chiến giữa chúa Nguyễn và nhà Tây Sơn để rồi nhà Nguyễn giữ ngôi chưa đầy 50 năm bị phương Tây xâm lược rồi mất nước suốt 80 năm.

Như vậy lịch sử Đại Việt cơ bản là lịch sử của chiến tranh, chiến tranh chống xâm lược, chiến tranh giành độc lập, chiến tranh mở cõi và chiến trạnh nội chiến, loạn lạc ly tán, càng về sau càng loạn lạc ly tán. Và như vậy lịch sử Đại Việt cũng là lịch sử của những anh hùng chiến tranh; xã hội Đại Việt là xã hội chiến tranh - xã hội luôn trong tình trạng bất bình thường.

Sau 1.000 năm, di sản của Đại Việt để lại cho dân tộc là một lãnh thổ được rộng mở gấp khoảng 3 - 4 lần ban đầu. Đây là không gian sinh tồn của dân tộc, là di sản bằng xương máu của bao thế hệ cha ông để lại. Đồng thời một di sản nữa để lại cho dân tộc là một XÃ HỘI CHIẾN TRANH với bao căn bệnh trong tâm thức của mỗi người và tâm thức của cả dân tộc mà ngày này buộc chúng ta phải tự khám xét và chữa trị cho chính mình để có thể bước vào nền văn minh nhân loại


Phụ lục 1
                 Các kết luận của GS-TS triết học người NgaV.V. Serebryannikov nghiên cứu về Xã hội học chiến tranh:

1. Trong chiến tranh

"Chiến tranh khá hào hiệp trong việc “chặt phᔓđốn ngã”  những người mạnh khoẻ, tài năng đương sức. Số phần trăm ngườixuất sắc có tài có đạo lý mà chết lớn hơn nhiều so với số phần trăm những kẻbình thường"

“Cùng với chiến tranh là sự phổ biến của bạolực, sự phi nhân hoá, sự thụt lùi, tan vỡ các giá trị cuộc sống. Các cuộc chiếntranh lớn là nhân tố làm thoái hoá con người”


“Trong chiến tranh,tầng lớp tinh hoa và cả những người theo quan niệm dân gian là “ngườitốt”,  thường dễ chết, do đó chết nhiều hơn; bọn tội phạm, cầu an, lưumanh làm bậy... dễ sống sót hơn.
Trong từng con người, những yếu tố tiêu cực ấy cũng chiến thắng luôn phần tốtđẹp. Chiến tranh làm nghèo đi các quỹ “gien” của nhân loại”.


"Chiến tranh bộc lộ tài thao lược, sáng kiến. Chiếntranh cho thấy một chiều sâu và cả quy mô của sự suy nghĩ. Tạo nên sự dũng cảm,hy sinh, sự cứu giúp lẫn nhau. Đồng thời trong con người có sẵn yếu tố muốn chiếm đoạt, gây gổ, chém giết.Chiến tranh đẩy nhanh những cái đó"

“Chiến tranh làmcho con người trở nên giống nhau, làm cho dân tộc tự tách biệt khỏi thế giới”

 “Chỉ với các xã hội theo mô hình chủng tộc(những dạng xã hội không có cá nhân và, nói cho chính xác ra là  chưa hìnhthành) chiến tranh mới là nhân tố khiến nó trở nên gắn kết”

“Chiến tranh phục vụ lớp người có quyền. Cònnhững nhà văn hoá, nhà khoa học thì đóng vai “chiến đấu” – “ca ngợi” - theo đơnđặt hàng của lớp người có quyền đó”

“Tình trạng thoái hoá xảy ra ở những kẻ điêncuồng, “anh hùng hoá“ trong chiến tranh”

 “Chiếntranh giống với người làm vườn phá bỏ thứ rau lành,  nhưng để lại cỏ dại,và hơn thế làm cỏ dại nhân lên nhiều lần”

 "Nẩy sinh nội chiến khi có thay đổi ghê gớm trong hệ thống giá trị của xã hội. Với nhóm xã hội này, hệ thống ấy là bắt buộc; với nhóm khác lại không thể chịu được"

2. Sau chiến tranh:

“Sau chiến tranh, họ rất khó chuyểnsang đời sống lao động bình thường”


"chiến tranh thường cổ động cho sự sùng báikhuynh hướng tội ác. Khắc nghiệt tàn bạo; khát máu; sẵn sàng tànphá các giá trị vật chất và tinh thần. Kể cả thói quen cướp bóc cũng đượcdung túng. Sau chiến tranh, nhân loại trở nên kém cỏi tồi tàn đi về mọiphương diện, đặc biệt về đạo đức. Chiến tranh ảnhhưởng tới sinh lý con người. Ảnh hưởng tới việc xã hội hoá con người cũng tứclà những điều kiện để phát triển và bộc lộ tài năng sáng tạo”

 “Trongchiến tranh người ta không thể thắng nếu không hình thành nổi trong đội quânmình, giữa các đồng đội của mình, lòng căm thù với quân địch. Rồi lòng căm thù ấy không rời bỏ họ nữa. Họquay sang căm thù lẫn nhau”

“Các dân tộc quen chiến tranh cũng sinh thóiquen dùng bạo lực để giải quyết các vấn đề xã hội”


"Các chế độ quyền uy không quan tâm tới việc biếnnhân dân thành chủ thể lịch sử mà chỉ là muốn kiểm soát và chỉ huy họ

Phụ lục 2
            Khái lược lịch sử chiến tranh– hòa bình của Đại Việt


- Nhà Ngô (939 – 965) 26 năm Năm938 Ngô Quyền đánh tan quân Nam Hán rồi xưng vương, dân đất nước vào giai đoạnđộc lập chính thức lập nên Nhà Ngô trị vì 26 năm.  Nhà Ngô trị nước chẳng được bao lâu thì rơivào loạn mười hai sứ quân.

- Nhà Đinh (968 – 979) Năm  968 Đinh Bộ Lĩnh thống nhất đất nước xưngngôi Hoàng Đế và thi hành một chính sách trị nước cực kỳ tàn bạo, kéo dài mười mộtnăm

- Nhà Tiền Lê (980 – 1009). Năm 980Lê Hoàn soán ngôi nhà Đinh lập ra nhà Tiền Lê trị vì 30 năm. Trong vòng ba mươinăm đó dân ta đã phải chịu đựng một cuộc chiến tranh với nhà Tống, một cuộcchiến tranh với Chiêm Thành và nhiều cuộc chiến tranh bình định khác.

- Nhà Lý (1009 – 1225)  Năm 1009 Lý công Uẩn soán ngôi vua của nhàTiền Lê lập nhà Lý  216 năm. Thời Lý đượcxem là thời bình an nhất trong lịch sử Đại Việt nhưng chiến tranh cũng rấtthường xuyên: đánh dẹp Nùng Trí Cao, đánh dẹp các tù ương không thần phục, đánhChiêm Thành, Ai Lao, rồi lại đánh Chiêm Thành, rồi đem quân đánh Tống, rồikháng cự với quân xâm lăng Tống và mất Cao Bằng, Lạng Sơn, rời lại đánh ChiêmThành, rồi giặc Thân Lợi, giặc Phạm Du, cuộc nổi loạn của đám tướng Phạm BìnhDi - Quách Bốc làm nhà vua phải bỏ cả kinh dô mà chạy, cầu cứu họ Trần rồi mấtngôi về tay nhà Trần.
Nếu cộng tất cả các năm mà lịch sửkhông chép có giặc giã, chiến tranh thì chỉ được khoảng 150 năm mà thôi. Cònlại là gần 70 năm chinh chiến

-  Nhà Trần (1225 – 1400) Trần Thủ Độ soán ngôivua học lập Nhà Trần trị vì 175 năm. Nhà Trần cũng được xem là thời thịnh trịcủa Đại Việt tuy nhiên chiến tranh, loạn lạc cũng rất khốc liệt với thời giantính ra khoảng gần một nửa thời gian trị vì. Ba cuộc chiến tranh với quânNguyên chỉ kéo dài tổng cộng năm năm. Phần còn lại là nội chiến hoặc chiếntranh với Chiêm Thành. Kinh đô không biết bao nhiêu lần bị tàn phá. Một triềuđại 3 lần đánh thắng quân Nguyên nhưng cuối thời lại bạc nhược để quân Chiêmchiếm thành như chổ không người.
            Thời NhàTrần chỉ có được khoảng 80 năm hòa bình và khoảng 70 năm là chiến tranh, loạnlạc.

-  Nhà Hồ (1400 – 1407). Hồ Quý Ly soán ngôi họTrần lập nhà Hồ trị vì 7 năm. Trong suốt thời kỳ đầu (1400-1403) nhà Hồ liêntục đem quân tấn công Chiêm Thành và đã mở mang được lãnh thổ tới tận tỉnh QuảngNgãi ngày nay. Từ năm 1404 – 1407 kháng Minh nhưng không thành, đất nước rơivào tay nhà Minh.

- Nhà Minh đô hộ (1408 – 1428) là20 năm

- Nhà  Lê sơ (1428 – 1527). Lê Lợi khởi nghĩa giànhlại độc lập lập nên Nhà Lê năm 1428. Nhà Lê chia làm 2 thời kỳ: Lê Sơ 100 năm,Lê trung hưng khoảng 250 năm
Sau khi lên ngôi, LêThái Tổ nhanh chóng bắt tay vào xây dựng đất nước bị tàn phá qua nhiều nămchiến tranh. Sang thời Lê Thánh Tông, vua tiến hành một loạt cải cách đưa ĐạiViệt bước vào thời kỳ phát triển thịnh trị được coi là hoàng kim của chế độphong kiến Việt Nam.
Tuy vào nửa sau Nhà Lê sơ thì bịChiêm Thành quấy phá nhà vua thân chinh cầm quân đi chinh phạt. Trong nước giặcgiả lại nổi lên như giặc Bồn Man, Lão Qua, nông dân nổi dậy: Thân Duy Nhạc, NgôVăn Tổng, Trần Tuân và nhất là khởi nghĩa Trần Cảo nhà Lê nhờ họ Mạc dẹp TrầnCảo và  năm 1527thì Mạc Đăng Dung phếtruất Cung Hoàng lên ngôi, lập ra nhà Mạc
Thời Lê sơ đất nước thanh bình đượckhoảng 50 năm đầu còn 50 năm sau lại chiến tranh loạn lạc.

.- Nhà Mạc (1527 – 1592). Năm 1527Mạc Đăng Dung soán ngôi nhà Lê lập nên nhà Mạc, trì vì 66 năm được gọi thời kỳNam – Bắc triều do chính quyền nhà Mạc chỉ thực sự có quyền lực từ địa phận NinhBình ngày nay trở ra, còn từ Thanh Hóa trở vào trên danh nghĩa nằm trong taycác vua Lê . Thời đầu Nhà Mạc sau đó không tỏ ra dấu hiệu hà khắc nào, khônggặp giặc giã nào đáng kể, dân tình không đến nỗi khổ sở. Nhưng sau nhà Mạc lại đãgặp cuộc chiến tranh qui mô để tái lập nhà Lê do Nguyễn Kim, rồi Trịnh Kiểm vàTrịnh Tùng lãnh đạo, rồi bị tiêu diệt sau sáu mươi lăm năm. Năm 1543, quân nhàLê  đánh chiếm Tây đô (Thanh Hoá-  năm 1591 tiến đánh Thăng Long và phục dựng trởlại Nhà Lê từ năm 1533.

- Thời Lê trung Hưng (1533 – 1789)là thời kỳ dài nhất của các triều đại phong kiến là 256 năm nhưng cũng là thờikỳ ly tán nhất, các thế lực bè phái đánh nhau. Họ Nguyễn (Nguyễn Kim) rồi HọTrịnh đánh nhau với họ Mạc chiếm lại được Thăng Long đưa vua Lê về kinh chỉ đểlàm vì, họ Mạc chạy lên cố thủ đất Cao Bằng còn họ Vũ chạy về Tuyên Quang cốthủ. Tại Thăng Long hai họ Nguyễn – Trịnh chia quân đánh nhau rồi chia đôi đấtnước gây nội chiến suốt 161 năm
Trịnh – Nguyễn phân tranh (1627 –1788)  Ròng rã 46 năm Trịnh – Nguyễn dànquân đánh nhau 7 lần không phân thắng bại nên đành lấy sông Gianh làm giớituyến chia đôi nước Đại Việt, họ Trịnh cai trị đằng ngoài, họ Nguyễn caitrị  đằng trong. Sau đó Đằng ngoài họTrịnh đánh dẹp họ Mạc ở Cao Bằng và họ Vũ ở Tuyên Quang. Đằng trong họ Nguyễnđánh chiếm nốt đất Chiêm Thành và phần đất cực Nam bỏ trống của Campuchia.

- Thời Tây Sơn (1788 – 1802) 4 năm
Thời Tây Sơn chính là một trongnhững thời kỳ nhiều biến động nhất trong lịch sử Đại Việt trên khắp phạm vilãnh thổ, thậm chí cả những biến cố bên ngoài biên giới có liên quan (Campuchia,Lào, Thái Lan, Trung Quốc, Pháp). Chiến tranh liên miên kéo dài suốt 30 năm từkhi Tây Sơn nổi dậy cho tới cuối thế kỷ 18, đầu thế kỷ 19, khi nhà Tây Sơn bịtiêu diệt thì chiến tranh mới kết thúc.
Trong thời kỳ này có lúc Đại Việtbị chia 5 xẻ bảy, miền Bắc của vua Lê, từ Nghệ An cho tới Quang Nam của NguyễnHuệ, miền Nam Trung Phần của Nguyễn Nhạc, và Nam Phần thuộc về Nguyễn ánh. Cólúc có tới ba hoàng đế: Chiêu Thống tức Lê Duy Kỳ, Quang Trung tức Nguyễn Huệvà Thái Đức Hoàng Đế tức Nguyễn Nhạc, và một vương: Nguyễn ánh.

- Nhà Nguyễn  (1802 – 1945) được thành lập sau khi hoàng đếGia Long lên ngôi năm 1802 sau khi đánh bại nhà Tây Sơn và sụp đổ hoàn toàn khihoàng đế Bảo Đại thoái vị vào năm 1945 – tổng cộng là 143 năm. Triều đại NhàNguyễn là một triều đại đánh dầu nhiều thăng trầm của lịch sử, đặc biệt là cuộcxâm lược của người Pháp giữa thế kỷ 19.
Triều nhà Nguyễn có thể được chiara hai giai đoạn riêng biệt: Giai đoạn Độc lập và Giai đoạn bị đế quốc Pháp xâmlăng và đô hộ. Giai đoạn độc lập (1802-1858) là giai đoạn mà các vua nhà Nguyễnđang nắm toàn quyền quản lý đất nước, kéo dài 56 năm. Gia Long và con trai MinhMạng (1820-1841) đã cố gắng xây dựng Việt Nam theo khái niệm kiểu Nho giáo.Từ thập niên 1830, giới trí thức Việt Nam (đại diện tiêu biểu là NguyễnTrường Tộ) đã đặt ra yêu cầu học hỏi phương Tây để phát triển công nghiệp -thương mại, nhưng họ chỉ là thiểu số. Đáp lại, vua Minh Mạng và những người kếtục Thiệu Trị (1841-1847) và Tự Đức (1847-1883) chọn chính sách đã lỗi thời làcoi trọng phát triển nông nghiệp (dĩ nông vi bản) và ngăn cản Công giáo,tôn giáo từ phương Tây.
Giai đoạn bị Pháp xâm lăng và đô hộ(1858-1945) là giai đoạn kể từ việc quân Pháp đánh Đà Nẵng và kết thúc sau khihoàng đế Bảo Đại thoái vị. Tháng 8 năm 1858, Hải quân Pháp đổ bộ tấn công vàocảng Đà Nẵng và sau đó rút vào xâm chiếm Sài Gòn. Tháng 6 năm 1862, vua Tự Đứcký hiệp ước nhượng ba tỉnh miền Đông cho Pháp. Năm 1867, Pháp chiếm nốt ba tỉnhmiền Tây kế tiếp để tạo thành một lãnh thổ thuộc địa Cochinchine (Nam kỳ).Sau khi củng cố vị trí vững chắc ở Nam Kỳ, từ năm 1873 đến năm 1886, Pháp xâmchiếm nốt những phần còn lại của Việt Nam qua những cuộc chiến phức tạp ở BắcKỳ. Giai đoạn này kết thúc khi Bảo Đại tuyên bố thoái vị năm 1945.

Thứ Năm, 2 tháng 1, 2014

Khôn Ngoan Ngày Đầu Năm


Tác giả : Vô Danh – Sưu Tầm Trên Web?
(Bài viết do một BCA gởi đến cho GNA 1/1/2014)

30 điều không nên tiếp tục làm cho bản thân

“Không ai có thể quay ngược lại thời gian để bắt đầu lại từ đầu, nhưng bất kỳ ai cũng có thể bắt đầu từ ngày hôm nay và tạo ra một kết thúc mới”.

  1. Đừng mất thời gian với những đối tượng sai lầm Cuộc sống quá ngắn ngủi, bạn không nên dành thời gian với những người chỉ biết hút cạn nguồn hạnh phúc của mình. Nếu ai đó muốn bạn có mặt trong cuộc sống của họ, họ sẽ tự dành ra chỗ cho bạn. Bạn không phải đấu tranh để giành giật lấy một vị trí nào cả. Đừng bao giờ ép mình vào mối quan hệ với những người coi thường giá trị của bạn. Và hãy nhớ, những người bạn thật sự của bạn không phải là những người ở bên cạnh bạn khi bạn thành công, mà là những người ở bên cạnh bạn khi bạn gặp khó khăn.

2. Đừng chạy trốn các rắc rối của mình Hãy đối diện với chúng. Đây không phải là việc dễ dàng. Không ai có khả năng xử lý hoàn hảo mọi vấn đề họ gặp phải. Chúng ta cũng không thể ngay lập tức mà giải quyết trọn vẹn một khó khăn. Chúng ta không sinh ra để làm như vậy. Trên thực tế, chúng ta sinh ra để thất vọng, buồn chán, đau khổ, và vấp ngã. Bởi vì đó là toàn bộ mục đích của cuộc sống – đối mặt với vấn đề, học hỏi, thích nghi, và xử lý chúng. Chính điều này đã rèn luyện chúng ta trở thành con người như chúng ta hiện nay.

3. Đừng nói dối bản thân mình Bạn có thể nói  dối người khác (?), nhưng bạn không thể nói dối chính bản thân mình. Cuộc sống của chúng ta chỉ tiến bộ khi chúng ta nắm bắt các cơ hội; và cơ hội đầu tiên và cũng là khó khăn nhất mà chúng ta có thể nắm bắt lấy là trung thực với chính mình.

4. Đừng gác lại các nhu cầu của bản thân Điều đau đớn nhất là vì yêu người khác quá mà đánh mất bản thân mình, và quên mất rằng mình cũng là người đặc biệt. Vâng, hãy giúp đỡ người khác; nhưng bạn cũng phải giúp đỡ chính mình nữa chứ. Nếu có giây phút nào dành cho bạn để bạn theo đuổi đam mê và làm điều  gì đó quan trọng với mình, thì giây phút đó chính là ngay lúc này đây.

5. Đừng cố gắng làm người khác Một trong những thách thức lớn nhất trong cuộc sống là làm chính mình trong một thế giới cứ chực biến bạn thành người giống như mọi người khác. Lúc nào cũng sẽ có người xinh đẹp hơn  bạn, thông minh hơn bạn, trẻ trung hơn bạn, nhưng họ sẽ không bao giờ
là bạn cả. Đừng thay đổi để mong người khác thích mình. Hãy là chính mình, và sẽ có người yêu con người thật của bạn.

6. Đừng bận tâm với quá khứ Bạn không thể bắt đầu một chương mới trong cuộc đời nếu cứ đọc đi đọc lại chương cũ.

7. Đừng sợ mắc sai lầm Làm việc gì đó rồi mắc sai lầm còn hiệu quả gấp 10 lần so với không làm gì cả.  Mỗi thành công đều có một vệt dài những thất bại đằng sau nó, và mỗi thất bại đều dẫn đường tới thành công. Suy cho cùng, bạn sẽ hối hận về những điều mình KHÔNG làm nhiều hơn là về những điều mình đã làm.

8. Đừng trách móc bản thân vì những sai lầm đã qua Có thể chúng ta yêu nhầm người và đau khổ về những điều không xứng đáng, nhưng dù mọi việc có tồi tệ tới mức nào, thì cũng có một điều chắc chắn: sai lầm giúp chúng ta tìm được đúng người, đúng thứ phù hợp với chúng ta.
Chúng ta ai cũng có lúc mắc sai lầm, ai cũng có khó khăn, và thậm chí tiếc nuối về những  việc trong quá khứ. Nhưng bạn không phải là sai lầm của mình, bạn không phải là khó khăn của mình, và ngay lúc này đây, bạn có trong tay sức mạnh để xây dựng nên hiện tại và tương lai của chính mình. Mỗi một điều từng xảy ra trong cuộc sống của bạn đều góp phần chuẩn bị cho bạn đón nhận một khoảnh khắc mới chưa đến.

9. Đừng cố công mua hạnh phúc Nhiều thứ chúng ta mong mỏi có được thường có giá đắt. Nhưng sự thật là, những gì thực sự khiến chúng ta hài lòng lại hoàn toàn miễn phí – đó là tình yêu, là tiếng cười, và là những giây phút miệt mài theo đuổi đam mê của mình.

10. Đừng tìm kiếm hạnh phúc ở người khác Nếu bạn không cảm thấy hạnh phúc với chính con người bên trong của mình, thì bạn sẽ chẳng thể nào có được hạnh phúc lâu dài với bất kỳ người nào khác. Bạn phải tạo ra sự ổn định trong cuộc sống của mình trước rồi mới nghĩ tới chuyện chia sẻ cuộc sống đó với người khác được.

11. Đừng lười nhác Đừng nghĩ ngợi quá nhiều, Vì có thể bạn sẽ tạo ra một rắc rối không đáng có. Hãy đánh giá tình hình và đưa ra hành động dứt khoát. Bạn không thể thay đổi điều mà mình không muốn đối mặt. Tiến bộ bao hàm rủi ro. Chấm hết ! Bạn không thể đứng một chỗ mà hy vọng mình sẽ tới được đích.

12. Đừng nghĩ rằng mình chưa sẵn sàng Khi một cơ hội xuất hiện, không có ai cảm thấy mình đã sẵn sàng 100% để đón nhận nó. Bởi vì phần lớn những cơ hội lớn lao trong cuộc đời đều đòi hỏi chúng ta phải phát triển vượt quá “vùng thoải mái” của mình – điều này có nghĩa là ban đầu, chúng ta sẽ không cảm thấy hoàn toàn thoải mái.

13. Đừng tham gia vào các mối quan hệ vì những lý do sai lầm Cần phải lựa chọn các mối quan hệ một cách khôn ngoan. Ở một mình còn tốt hơn là giao tiếp với người xấu. Bạn không cần phải vội vàng. Điều gì phải đến, sẽ đến – và nó sẽ đến đúng lúc, với đúng người, và vì lý do tốt đẹp nhất. Hãy yêu khi bạn đã sẵn sàng, chứ đừng yêu khi bạn cảm thấy cô đơn.

14. Đừng từ chối những mối quan hệ mới chỉ vì các mối quan hệ cũ không đem lại kết quả tốt đẹp Trong cuộc sống, rồi bạn sẽ nhận ra rằng mỗi người bạn gặp đều có ý nghĩa riêng cho bản thân bạn. Một số người sẽ thử thách bạn, một số người sẽ lợi dụng bạn, và một số khác sẽ dạy dỗ bạn. Nhưng điều quan trọng nhất là, một số người sẽ giúp bạn thể hiện được khía cạnh tốt đẹp nhất của mình.

15. Đừng cố cạnh tranh với tất cả mọi người Đừng lo lắng khi thấy người khác giỏi hơn mình. Hãy tập trung vào việc “phá kỷ lục” của chính mình mỗi ngày. Thành công chỉ là một cuộc chiến giữa BẠN và BẢN THÂN BẠN mà thôi.

16. Đừng ghen tị với người khác Ghen tị là hành động đếm các “điểm cộng” của người khác thay vì đếm các “điểm cộng” của mình. Hãy tự hỏi bản thân mình câu này: “Mình có điểm gì mà ai cũng mong có ?”

17. Đừng than vãn và tự thương hại bản thân Các khó khăn xuất hiện trong cuộc sốngđều có lý do riêng của chúng – nhằm hướng bạn theo một cung đường phù hợp cho bạn. Có thể khi khó khăn xuất hiện, bạn sẽ không nhận thấy hay không hiểu được điều đó, và có thể đó là một trải nghiệm khó khăn. Nhưng bạn hãy thử nghĩ về những khó khăn mình đã trải qua trong quá khứ mà xem. Bạn sẽ thấy rằng, cuối cùng, chúng đã hướng bạn tới một địa điểm tốt hơn, trở thành một con người tốt hơn, có tâm trạng hay hoàn cảnh tích cực hơn. Vì thế, hãy cười lên! Hãy cho mọi  người thấy rằng bạn của ngày hôm nay mạnh mẽ gấp nhiều lần so với bạn của ngày hôm qua – và bạn sẽ là như thế.

18. Đừng giữ mãi những hằn học. Đừng sống với niềm oán ghét trong tim. Bạn sẽ khiến mình đau khổ hơn so với những gì mà người mà bạn căm ghét có thể gây cho bạn. Tha thứ không phải là nói: “Những gì anh đã làm với tôi là chấp nhận được”, mà là: “Tôi sẽ không để hạnh phúc của mình bị hủy hoại vĩnh viễn bởi những gì anh đã làm với tôi”.
Tha thứ là câu trả lời… hãy buông ra đi, hãy tìm kiếm sự thanh thản trong tâm hồn, hãy giải phóng bản thân  bạn! Và hãy nhớ, tha thứ không chỉ vì người khác, mà còn vì chính bạn nữa đấy. Hãy tha thứ cho bản thân mình, hãy tiếp tục cuộc sống, và cố gắng làm tốt hơn trong tương lai 

19. Đừng để người khác kéo bạn xuống vị trí ngang bằng với họ. Đừng hạ thấp các tiêu chuẩn của mình để thích nghi với những người không chịu nâng cao các tiêu chuẩn của họ.

20. Đừng lãng phí thời gian giải thích bản thân cho người khác, Bạn bè  bạn sẽ không cần bạn phải giải thích gì cả, còn với kẻ thù, thì dù bạn có giải thích bao nhiêu họ cũng chẳng tin đâu. Hãy cứ làm những gì mà thâm tâm bạn biết là đúng.

21. Đừng miệt mài làm đi làm lại một việc mà không có “khoảng ngừng” Thời điểm phù hợp để bạn hít một hơi thật sâu là khi bạn không có thời gian cho việc đó. Nếu bạn tiếp tục làm những gì mình đang làm, thì bạn sẽ tiếp tục nhận được những gì mà bạn đang nhận được. Đôi khi bạn cần phải tạo ra cho mình một khoảng cách để có thể nhìn nhận sự việc một cách rõ ràng.

22. Đừng bỏ qua điều kỳ diệu của những khoảnh khắc nhỏ nhoi Hãy tận hưởng những điều nhỏ nhặt, bởi vì biết đâu một ngày nào đó, bạn sẽ ngoảnh nhìn lại để rồi nhận ra rằng chúng là những điều lớn lao. Phần tốt đẹp nhất trong cuộc sống của bạn sẽ là những khoảnh khắc nhỏ bé không tên khi bạn dành thời gian mỉm cười với ai đó quan trọng đối với bạn.

23. Đừng cố làm mọi thứ trở nên hoàn hảo Thế giới thực không vinh danh những người cầu toàn; nó sẽ trao phần thưởng cho những người hoàn thành công việc.

24. Đừng đi theo con đường ít bị cản trở nhất Cuộc sống không dễ dàng, nhất là khi bạn lên kế hoạch đạt được điều gì đó có giá trị. Đừng chọn con đường đi dễ dàng. Hãy làm điều gì đó phi thường.

25. Đừng hành động như thể mọi việc đều tốt đẹp trong khi thực tế không phải như vậy Suy sụp một lát cũng không sao. Bạn không nhất thiết lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ, và cũng không cần phải liên tục chứng minh rằng mọi việc đều diễn ra tốt đẹp. Bạn cũng không nên lo lắng về chuyện người khác đang nghĩ gì– hãy khóc nếu bạn cần khóc – điều đó cũng tốt cho sức khỏe của bạn mà. Càng khóc sớm, bạn càng sớm có khả năng mỉm cười trở lại.

26. Đừng đổ lỗi cho người khác về các rắc rối của bạn Khả năng thực hiện được ước mơ của bạn tỉ lệ thuận với khả năng bạn tự nhận trách nhiệm cho cuộc sống của mình. Khi trách cứ người khác vì những gì bạn đang trải qua, nghĩa là bạn đang chối bỏ trách nhiệm – bạn đang trao cho người khác quyền kiểm soát phần cuộc sống đó của mình.

27. Đừng cố gắng làm vừa lòng tất cả mọi người Đó là điều không thể xảy ra, và nếu bạn cứ cố công làm như vậy, bạn sẽ kiệt sức mất thôi. Nhưng làm cho một người mỉm cười cũng có thể thay đổi cả thế giới. Có thể không phải là toàn bộ thế giới, mà chỉ là thế giới của riêng người đó thôi. Vì thế, hãy thu hẹp sự tập trung của mình lại.

28. Đừng lo lắng quá nhiều Lo lắng sẽ không giúp giải thoát các gánh nặng của ngày mai, nhưng nó sẽ tước bỏ đi niềm vui của ngày hôm nay. Một cách để bạn có thể kiểm tra xem có nên mất công suy nghĩ về điều gì đó hay không là tự đặt ra cho mình câu hỏi này: “Điều này có quan trọng gì nữa
không trong một năm tiếp theo? Ba năm tiếp theo? Năm năm tiếp theo?”. Nếu câu trả lời là không, thì nó không đáng để bạn bận tâm đâu.

29. Đừng tập trung vào những gì bạn không mong muốn xảy ra, Hãy tập trung vào những gì bạn thực sự muốn xảy ra. Suy nghĩ tích cực là “tiền đồn” cho mọi thành công vĩ đại. Nếu mỗi sáng bạn thức dậy với tâm niệm rằng ngày hôm nay sẽ có điều tuyệt vời xảy ra trong cuộc sống của mình, và bạn để tâm chú ý, thì rồi thường là bạn sẽ nhận thấy rằng niềm tin của mình là đúng.

30. Đừng là người vô ơn Dù bạn đang ở hoàn cảnh tốt đẹp hay tồi tệ, hãy thức dậy mỗi ngày với niềm biết ơn cuộc sống của mình. Ở nơi nào đó, người khác đang đấu tranh trong tuyệt vọng để giành giật lấy cuộc sống của họ. Thay vì nghĩ về những gì bạn không có, hãy nghĩ về những gì bạn đang có mà người khác không có.

(Sưu Tầm)