Trong làng xã
Việt Nam
xưa, nghề mõ làng là thấp kém nhất, chỉ dành cho hạng ngụ cư, hạng khố rách áo
ôm. Khi trong làng có việc gì từ ma chay đến cưới xin... thì thằng mõ phải gõ
mõ đi rao khắp nơi để đưa thông tin đến thiên hạ. Dụng cụ hành nghề là thanh
bằng tre hoặc bằng gỗ trong rỗng để khi đánh vào kêu “cốc cốc” hoặc “đốp đốp” (tùy
dùi đánh vào) - phổ biến nhất là mõ bằng gộc tre được uốn khoăm khoăm hai đầu.
Mõ
làng là “chân rết” trong hệ thống thông tin xưa và khác với gia nô, tá điền của
chủ. Mõ không riêng của ai, Mõ là của cả làng. Mõ là lao động dịch vụ chứ không
phải lao động sản xuất, do đó không quan hệ gì nhiều và trực tiếp đến ruộng
đồng và công cụ lao động.
Mõ
đứng ngoài các cuộc tranh chấp, các phe, giáp trong làng. Mõ gần gũi với chức
dịch nên biết rõ nội dung tranh chấp giữa các cá nhân hay dòng họ, nhưng không
ủng hộ một phe phái nào, Mõ không có hành vi tiêu cực trong đời sống cộng đồng.
“Nghề
mõ” và người rao mõ có lẽ là một đặc thù rất riêng của làng xã Việt Nam xưa và đó
cũng là một công việc đặc biệt trong tổ chức xã hội thời phong kiến.
Khi gõ mõ phải
rao lên: “Tôi trình làng nước...”. Công việc này nặng nhọc, bất kể đàn anh nào
trong làng sai bảo cũng được, bất kể thời gian, mưa, nắng... Nếu là thông báo
chuyện hiếu hỉ, khao vọng... thì sau khi xong việc, người ta dọn cho một cỗ
ngồi một mình mà ăn, cỗ này gọi là “cỗ tiến dư” - sống bằng của dư thừa trong
thiên hạ. “Lương” hằng năm là một số thóc, hoặc một số công điền do dân làng
góp lại trả.
Trong văn chương
ta cũng thỉnh thoảng bắt gặp hình tượng người mõ, như nhân vật Mẹ Đốp trong vở
chèo Quan âm Thị Kính nổi tiếng. Mẹ Đốp là người thông minh hóm hỉnh lại hay
chữ lắm tài. Mẹ Đốp là vợ mõ làng, song
do đau yếu nên Mẹ Đốp phải thay chồng đi lo việc làng nước.
Mẹ Đốp vênh mặt: “Một mình tôi cả xã ngóng trông/ Điều phải trái tôi nay trước bảo”.
Nghe thế, Xã Trưởng quát: “Láo! Mày trước
bảo dân thì chẳng hóa ra mày là bà tiên chỉ của làng này à?”. Mẹ Đốp: “Dạ, nó thế này ạ: Có công việc gì thầy sai
con đi rao mõ thì dân làng mới biết, thế chẳng phải trước bảo là gì ạ?”. Xã
Trưởng: “Nhưng phải nói rõ là đi rao
mõ!”. Mẹ Đốp: “Từ việc hỉ cho chí
việc hảo - Giấy quan về là báo đến tôi - Tôi chưa ra, là làng chửa được ngồi”.
Xã Trưởng: “A, con mẹ này, nhật nhật đa
hỉ, lộng giả thành chân, ngày càng láo!”. Mẹ Đốp: “Ấy, thưa thầy, để con nói đã. Con chửa ra giải chiếu thì các cụ ngồi
vào đâu ạ?”.
Loa phường
Từ “văn hóa
làng xã” chúng ta thẳng tiến lên “ văn minh đô thị”, bằng cách trang bị cho các phường những
cái loa kêu thật to thay cho mõ làng xưa. Kể ra cũng đã có thời loa phường đúng
là “mõ làng” gắn bó với bà con khối phố với khẩu lệnh thời chiến quen thuộc: “bà con chú ý, bà con chú
ý! Máy bay địch hiện cách Hà Nội 70 km…”
Hay sau khi đất nước hết chiến tranh thì cứ sáng chủ nhật vào năm giờ sáng loa phường lại réo
gọi mọi người dậy khua quét đường, chỉ tiếng đồng hồ sau là ổn, rồi ai lại về
nhà nấy đi ngủ tiếp. Chỉ có điều quét sạch được một buổi sáng chủ nhật thì sáu
ngày còn lại bẩn vẫn hoàn bẩn.
Khi chuyển
sang nền kinh tế thì trường với sự lên ngôi của nhà mặt phố thì loa phường trở
nên lỗi thời hết tác dụng và trở thành nỗi ám ảnh của người dân. Ngày nào cũng
như ngày nào, cứ khoảng 6 giờ, chiếc loa phường lại “hét” lên phá vỡ sự yên
tĩnh: “Dù có đi 4 phương trời, lòng vẫn
nhớ về Hà Nội…” Cái bài hát yêu thích một thời qua giọng ca Hồng Nhung mượt
mà, giờ âm lượng mạnh và dữ dội như tra tấn, nhức óc….Rồi vẫn bản nhạc muôn
thuở đinh tai mở màn, vẫn những bản tin, dù căng tai cũng không thể nghe rõ,
chỉ thấy nhức óc, vì tiếng nói xen lẫn tiếng lạo sạo, tiếng lục sục. Có lúc,
dường như bản tin đã xong, mà chưa hết giờ phát thanh, đột nhiên một giọng nữ
nhão nhoẹt rè rè cất lên: “Theo…i..em
anh… thì…vè. Theo…i…em anh…thì…vè”…rất chi là cây nhà lá vườn.Và có những
buổi sáng mùa đông mưa phùn gió bấc mọi người còn co ro chưa muốn ra khỏi chăn,
thì ngoài kia loa phường cứ vô tư hét “Nỗi nhớ mùa đông” da diết: “thôi đành tự ru lòng mình vậy, dường như
mùa đông đã về”.
Ngày nay, sự
phát triển của đời sống cho phép con người ta không chỉ nắm thông tin qua báo
giấy, báo hình, qua tivi mà đặc biệt, còn qua công nghệ thông tin- mạng
Internet- bước tiến vĩ đại của lịch sử, thúc đẩy sự quản lý nhà nước và sinh
hoạt xã hội buộc phải dân chủ và minh bạch hơn. Nhưng loa phường thì vẫn không có thay thế được, vì trong bao
nhiêu năm qua trong sự nghiệp “mõ phường”, loa phường cũng không bao giờ đi
chạy chọt xin xỏ phường cho Loa được làm việc này chức nọ. Cái chức năng mõ
phường do phường giao cho, Loa phường chưa bao giờ từ chối hay thoái thác bất
cứ nhiệm vụ nào mà phường giao. Phường cử và dân vẫn chịu trận thì loa phường
sẽ vẫn như bao nhiêu năm qua tiếp tục…trơ gan cùng tuế nguyêt. Phía người dân
thì hãy cứ cố tiếp tục mà chịu trận, không phải cứ bức xúc là đòi bỏ loa
phường. Bởi bỏ mà không tính kỹ thì lại rối, mai kia là ân oán, thù hằn, đối
phó, thành phe phái, rối nội bộ…
Ấy mới là quan điểm cách mạng, là phương pháp “mõ” nhân văn Việt Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét