Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

Câu chuyện về một hòn đá


 FB: Phan Duy Đức

Trên một con đường mà người ta có thể thấy đó là bất kỳ một con đường nào mình đã từng gặp, đã từng đi qua… có một hòn đá đang lăn. Nó từ xa lăn đến, rồi từ từ lăn đi xa dần, xa dần. Hòn đá cứ lăn mãi.
Hòn đá đó không ai biết từ đâu mà có. Có người nói đá từ núi mà ra, có người lại nói đá tự nhiên mà có, có người nói đá từ dưới biển …. Rất nhiều lý giải. Hòn đá cố tìm hiểu nhưng cũng không biết nó từ đâu mà có. Và nó cứ tiếp tục lăn.


Lăn tới một công trường xây dựng. Người ta dùng nó làm đá nền cho ngôi nhà. Và khi ngôi nhà cũ nát và đổ sập, hòn đá lăn đi.
Lăn tới một con đường lầy lội, ngập ngụa bùn sình, hòn đá trở thành đá lót đường. Rồi bao nhiêu mùa mưa nắng qua đi, con đường bong tróc, hòn đá dần lộ ra và tiếp tục lăn đi.
Rất nhiều lần hòn đá tìm hiểu mình từ đâu mà có, nhưng rồi nó vẫn không biết. Hòn đá tiếp tục lăn.

Hòn đá lăn ngang một khu vườn lớn. Tại đó người ta thấy nó hay hay nên dùng làm một vật trang trí trong vườn. Hòn đá kết bạn với nhiều loại thảo mộc, hoa trái trong vườn, kết bạn với những loài chim muông thường tới lui khu vườn …. Nhiều mùa cây trái qua đi, khi khu vườn trở nên xơ xác, hoang dại, hòn đá lại lăn đi.
Hòn đá tiếp tục lăn, tiếp tục tìm hiểu mình từ đâu mà có. Một vài người trên đường nhận thấy hòn đá không còn đồ sộ, to lớn và góc cạnh như ngày trước nữa. Họ từng thấy hòn đá lăn ngang nhà mình khi còn là con trẻ, và bây giờ họ già nua, đứng chỉ cho con cháu thấy hòn đá năm nào. Hòn đá vẫn tiếp tục lăn, lăn trên những con đường nó từng lăn qua và trên những con đường nó và nhiều người chưa hề biết. Hòn đá vẫn lăn.

Lăn đến bên bờ một dòng sông, hòn đá nhận thấy bờ sông đầy cuội, cũng có những viên đá tảng to lớn, vừa vừa, nhưng phần lớn bờ sông là cuội tròn đều và nhẵn thín. Lần đầu tiên sau nhiều năm tháng, hòn đá thôi không lăn nữa.



Bên cạnh những viên cuội từng là đá tảng xung quanh, hòn đá không cảm thấy mình khác biệt những viên cuội đó là bao. Hòn đá ở lại bên bờ sông, ngày ngày nghe những con nước vỗ bờ kể lại những câu chuyện từ những chuyến đi ở tận thượng nguồn. Hòn đá ở lại bên bờ sông, vui đùa, làm bạn cùng những bầy cá con thường tụ lại vào những buổi trưa và thường bơi tán loạn mỗi khi những chiếc lá rơi xuống nước gần bầy cá nhỏ.



Đôi khi, bất chợt hòn đá nhớ về những con đường đã lăn qua. Hòn đá cảm nhận những nét đục, nét vẽ của con người năm nào, những dấu vết ngày nay đã không còn nữa. Hòn đá nhớ về những lúc không rõ trong khi lăn đã va vào chân con người hay con người vấp phải hòn đá mà rú lên. Hòn đá bâng khuâng nhớ lại cảm giác trong bàn tay trẻ con khi chúng dùng hòn đá cho những trò chơi tuổi thơ con nít.
Rất nhiều hình ảnh, rất nhiều cảm giác, rất nhiều hương vị, rất nhiều âm thanh … rất nhiều thứ hòn đá như vừa lăn qua ngày hôm trước thôi, như người ta từng nói: ngày hôm trước của nhiều năm về trước. Hòn đá thôi không lăn nữa.

Hòn đá ở lại bên bờ sông, ngày ngày lắng nghe những âm thanh của các loại gió. Hòn đá phơi mình trong nắng những mùa nước cạn hoặc ngập chìm bên cạnh những viên cuội khác vào mùa nước dâng. Nhiều con nước lên xuống, hòn đá năm nào giờ là một viên cuội. Một viên cuội bên cạnh muôn ngàn viên cuội khác bên bờ sông. Hòn đá không còn tìm hiểu mình từ đâu mà có. Và hòn đá không lăn nữa.
Giữa những viên cuội, bên bầy cá con đang tụ tập, trong lúc những con nước kể chuyện, những ngọn gió vi vu … và một ngày đang phơi mình bên bờ sông, hòn đá lăn đi. Hòn đá bắt đầu lăn đi
Lăn khỏi bờ sông, hòn đá lăn ra đường, hướng lên ngọn đồi phía trước. Hòn đá tiếp tục lăn.

Và trên đường về nhà, tôi đã bắt gặp một viên cuội nhỏ lăn qua trước mặt.
Hòn đá tiếp tục lăn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét