Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

Lại sắp “bắt” này!

Có vẻ hơi giống cái bắt tay giữa hai ngài bộ trưởng. Lại hơi giống cái bắt tay của hai anh “lái” sau khi đã ngã giá xong. Cũng lại hơi giống cái bắt tay của hai hào kiệt lúc trước vừa “tương ngộ”, bây giờ lại “tương ngộ” và còn muốn “tương ngộ” nữa... Hơi giống rất nhiều và rất nhiều. 
 
Vâng, chỉ là “hơi giống” thôi, chứ những cú bắt tay quanh bàn rượu thật ra nó chẳng thuộc loại nghi thức giao tiếp nào. Thậm chí còn thấy kỳ cục và hơi ghê ghê. Kỳ cục bởi trước khi vào tiệc, hầu như mọi người đã tay bắt mặt mừng từ ngoài hành lang. Rồi trước khi dao dĩa, bát đũa hoạt động, tất cả đã cùng cụng ly, chúc tụng râm ran mãn nhĩ lời vàng ý ngọc. Phần tiếp theo hiển nhiên phải là phần của dao dĩa, răng miệng, bát đũa và những câu chuyện vui vẻ.
Nhưng mà không, cứ chốc chốc lại vài ông cầm ly hoặc cốc đứng lên, hiên ngang tiến lại phía “đối tượng”. Đối tượng có khi đang gặm xương, mép chẳng kịp lau cũng vơ vội cốc đứng lên. Cả hai cùng “ực”. Cùng hân hoan siết chặt tay nhau. Coi như xong một màn.

Lại một màn mới y chang diễn. Có những ông đã “ực”, đã “bắt” vẫn thấy chưa đủ thắm thiết, còn ôm chầm lấy nhau, chỉ thiếu nước hôn môi kiểu bên xứ Âu. Có bà, có cô sau cái “bắt” rõ lâu, mặt cứ đỏ như cua luộc. Té ra là bị quý ông cù lấy cù để vào lòng bàn tay. Đểu nhỉ!...
Cô Elena Zubtsova - cộng tác viên Báo Lao Động tại Cộng hòa LB Nga - trong một bữa làm khách mời của công đoàn một tỉnh miền núi bên ta, hết ngơ ngác lại cười ngặt nghẽo  bởi những “màn bắt tay”, chỉ sợ đến lượt mình. “Lại sắp “bắt” rồi này... Sắp “bắt” rồi này!” - cứ mỗi quý ông cầm ly rượu đứng lên, cô bạn đồng nghiệp mắt lại tròn xoe, nửa kinh ngạc, nửa khiếp hãi. “Không hiểu được... Thật là không hiểu được” - Cái mũi dài chợt thấy rớm mồ hôi,  liên tục ngọ nguậy.
Chợt nghĩ, cô này đúng là “máy móc như tư duy tây”. Chứ cái xứ ta mọi thứ đều đổi mới nhanh lắm. Cô ta từng ở Hà Nội mà không để ý đấy thôi. Hai mươi năm trước, cái Tháp Rùa hồ Gươm đang mốc meo gầy còm, chỉ sau mấy bữa bỗng được đắp cho mập ú như bà bán phở. Cái hòn Vọng Phu xứ Lạng thì bị “mộng nhà lầu” lùa vào lò vôi. Đến cái chùa Trăm Gian xứ Đoài cổ kính nghìn năm, mới đây nếu báo chí không làm ầm lên, có khi cũng bị “làm” nhanh như thui chó. Thì cũng như thứ “văn hóa bắt tay” kia, có cần thể thức gì đâu!
 Ngô Mai Phong
http://laodong.com.vn/Van-hoa/Cau-chuyen-van-hoa-Lai-sap-bat-nay/82123.bld

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét